Viện Trần Nhân Tông (Trần Nhân Tông Academy) thành lập tại thành phố Boston, Hoa Kỳ do một nhóm các nhà nghiên cứu tại trường Đại học Harvard, và Giáo sư Thomas Petterson làm chủ tịch. Viện Trần Nhân Tông đề ra nhiều mục đích nghiên cứu.
Tôi phải lòng nước Lào. Đó là nhờ chuyến đi Lào hết sức ngẫu hứng và vô cùng thú vị. Du lịch bụi! Chúng tôi định gặp gỡ và sống cùng nước Lào bốn ngày trên tinh thần ấy. Nhưng không. Đất nước Lào, thiên nhiên Lào, người dân Lào đã tiếp đón chúng tôi chân tình, nồng nàn và thắm thiết. Lạ chưa, đêm đầu tiên trở về Việt Nam, tôi khó ngủ vì nhớ nước Lào.
Hơn 10 năm quản lý và đào tạo cho LHS Lào tại trường CĐSP TT Huế, văn hóa Lào – Việt giao thoa và ảnh hưởng trong mỗi chúng tôi. Mặc nhiên, mỗi năm chúng tôi đón nhận hai cái Tết – Tết cổ truyền Việt Nam và Tết Bunpimay của Lào.
NGƯỜI ĐÀN BÀ – ĐÀN BỒ CÂU VÀ NHỮNG MẪU BÁNH MÌ
Nguyễn Thị Hồng Ngát
Khi người đàn bà ngồi trong vườn hoa
Cùng những mẫu bánh mì
Đàn bồ câu no nê mổ
Người đàn bà ấy đi rồi
Không hiểu sao cảm xúc về tháng giêng cứ vẩn vơ khi ngước nhìn tờ lịch mà cảm giác như những ngày tháng chạp vụt trôi. Lại ám ảnh Vũ Bằng – Tháng giêng mơ về trăng non rét ngọt, lại ám ảnh Nguyên tiêu (Hồ Chí Minh)… và trong vô thức bài thơ Mưa tháng giêng của nhà thơ Nguyễn Việt Chiến cứ ngân nga gõ nhịp…
Tình thơ đẫm suối tóc thề,
Một miền cư xá đi về bên nhau.
Ô che ấp hai mái đầu,
Hoà hơi thở, nối nhịp cầu trắng trong.
Nhìn thấy hoa, thấy từng đoàn học sinh, sinh viên rạng rỡ trên mọi nẻo đường, bất giác giai điệu của ca khúc Thầy tôi do nhạc sĩ Hứa Hải vừa đánh đàn, vừa hát và vừa gửi tặng cho tôi âm vang: Có một con đò ngày đêm vẫn lặng lẽ, gửi vào lời ru một khúc tâm tình… à… ơi…ơi…à… Ca từ dịu ngọt, nhẹ nhàng, sâu lắng thức tỉnh trong lòng người thầy những nỗi nhớ man mác, những kỉ niệm thân thương…
Trong đời mỗi người, ai ai cũng mong muốn tìm cho mình một điểm tựa: đó là gia đình. Tuy nhiên những ai đã bước qua tuổi học trò "nhất quỷ nhì ma" với những kỷ niệm vô cùng đáng nhớ: là sân trường, hàng ghế đá, những tiết học, bục giảng, giảng đường, những cuộc dã ngoại, hội hè ... cùng Thầy Cô và bè bạn. Nơi ấy có một điểm tựa thật bình yên, nơi ấy những con thuyền đã cập bến rồi đi.
Học văn từ bậc Phổ thông cho đến bậc Đại học, chưa một lần nào tôi tự hỏi rằng Văn học là gì? Vậy mà dám bàn luận về những câu nói nổi tiếng dạng như: Văn học là nhân học (M.Gorki), hoặc Truyện Kiều còn, tiếng Nam còn, tiếng Nam còn, nước Nam còn… (Phạm Quỳnh), có lần tôi còn xung phong lên bảng bình luận về câu thơ của cụ Đồ Chiểu: Chở bao nhiêu đạo thuyền không khẳm, Đâm mấy thằng gian bút chẳng tà…
Khúc giao mùa nói hộ lòng người những giây phút rạo rực, bâng khuâng trước sự đổi thay kì diệu của đất trời. Giây phút lập xuân, lập hạ, lập thu và lập đông bao giờ cũng gợi cho con người những luyến lưu, tiếc nhớ… Khúc giao mùa sẽ ngân vang với những rung cảm thơ của thi nhân trước đất trời và cuộc đời…
Tiếng ve kêu râm ran, hàng phượng vĩ đỏ rực khắp sân trường báo hiệu một mùa hè nữa lại đến. Một mùa hè để lại trong chúng tôi nhiều cảm xúc khó có thể nào quên. Bởi lẽ, đây cũng chính là lúc chúng tôi phải nói lời chia tay với thầy cô, bạn bè, từ biệt mái trường Cao đẳng Sư phạm dấu yêu! Trong những giờ phút chia xa này trong lòng chúng tôi còn bao điều ấp ủ nhưng chưa nói thành lời, biết bao nhiêu tình cảm đang dâng trào trong tâm hồn mỗi người.
Hướng đến kỷ niệm 50 năm ngày thiết lập quan hệ ngoại giao (5/9/1962) và 35 năm ngày ký Hiệp ước Hữu nghị hợp tác (18/7/1977) giữa hai nước Việt – Lào, trường CĐSP TT Huế đã tổ chức nhiều hoạt động văn hóa nghệ thuật nhằm đáp ứng thông báo của Văn phòng chính phủ về việc tổ chức các hoạt động kỷ niệm Năm đoàn kết Hữu nghị Việt – Lào 2012.
Thấm thoắt thoi đưa, đã hơn 10 năm LHS Lào đến với đất Huế, với trường CĐSP Thừa Thiên Huế, đến với các thầy cô giáo của nhà trường – những người dạy dỗ, chăm lo và nhận làm con, khi các em – những LHS Lào xa gia đình thân thương của mình. Ngày Hội bảo trợ LHS Lào đã in đậm dấu ấn trong thầy cô và các em, để rồi thầy giáo Hoàng Ngọc Quý – người từng nhận nuôi biết bao đứa con Lào thân yêu đã viết nên những vần thơ giàu nhân nghĩa, yêu thương.
ĐỜI THIẾU MẸ HIỀN KHÔNG PHỤ NỮ,
ANH HÙNG THI SĨ HỎI CÒN ĐÂU?
Phụ nữ là linh hồn, là tình yêu, là cuộc sống của nhân loại. Thế giới chọn ngày 8 tháng 3 hàng năm làm ngày Quốc tế Phụ nữ và đó cũng là dịp để chúng ta tôn vinh về Phụ nữ Việt Nam – những người đã dệt nên những trang sử vàng chói lọi cho đất nước…
Sách Ngữ văn lớp 7, tập 1, bài 15 có hai văn bản văn học: Sài Gòn tôi yêu của tác giả Minh Hương và Mùa xuân của tôi trích trong tùy bút Tháng giêng mơ về trăng non rét ngọt của tác giả Vũ Bằng. Đọc văn bản thứ hai, chợt nhớ đến Vũ Bằng của Miếng ngon Hà Nội (bút ký, 1960), Miếng lạ miền Nam (bút ký, 1969) và Thương nhớ mười hai (tùy bút, 1971); Vũ Bằng cầm bút từ năm 17 tuổi và từ khi còn rất trẻ đã là chủ bút của Tiểu thuyết thứ bảy, Thư ký tòa soạn tờ Trung Bắc Chủ nhật. Giai đoạn 1931 – 1945, Vũ bằng sáng tác không phải để mưu sinh mà vì mê văn chương; giai đoạn từ 1954 – 1975 ông sáng tác văn chương là để hoạt động Cách mạng.
Nhiều khi đứng trước cái đẹp ta không biết nói gì, có nói gì thì cũng là thừa vì cái đẹp đang hiển hiện tràn trề. Trước bài thơ của nhà thơ Đỗ Trung Quân cũng vậy, biết bình cái đẹp của bài thơ từ góc độ nào đây? Bởi bài thơ gợi cho người đọc một hình dung về nhân cách, con người và tâm hồn nhà thơ.
Thu về ai biết ai hay, lá vàng trong gió rụng bay lối đầy, nhìn theo ngọn gió heo may, bâng khuâng một thuở đong đầy nhớ nhung…
Mùa hè đến xôn xao trong nỗi nhớ, trong bồi hồi thao thức với mùa thi, trong kỉ niệm sắc bằng lăng tím, trong ngọt ngào kí ức mối tình đầu. Mùa hè ơi, ve rộn tiếng kêu trong sắc đỏ của màu hoa lửa và kí ức tuổi học trò ép tím cả trang thơ. Cái tuổi học trò với biết bao kỉ niệm, câu chuyện thuở nào cứ miên man, miên man…