Trong đời mỗi người, ai ai cũng mong muốn tìm cho mình một điểm tựa: đó là gia đình. Tuy nhiên những ai đã bước qua tuổi học trò "nhất quỷ nhì ma" với những kỷ niệm vô cùng đáng nhớ: là sân trường, hàng ghế đá, những tiết học, bục giảng, giảng đường, những cuộc dã ngoại, hội hè ... cùng Thầy Cô và bè bạn. Nơi ấy có một điểm tựa thật bình yên, nơi ấy những con thuyền đã cập bến rồi đi. Nhưng Thầy - người lái đò vẫn miệt mài theo năm tháng, chở đầy tình thương và tri thức cho cuộc đời.
Đúng vậy, tôi đã đi trên rất nhiều con thuyền để đến bến đỗ cuối cùng. Và tôi cũng đã được đi trên con thuyền chở đầy tình yêu và học vấn của thầy Nguyễn Liêm - thầy giáo dạy môn Hình học họa hình; Vẽ kỹ thuật – đồng thời cũng là một nhà thơ tài ba . Thầy nói với tôi giọng trìu mến:
Em à, cuộc đời con người là bản nhạc lúc thăng lúc trầm. Không có bản nhạc nào là chỉ có những nốt thăng đẹp đẽ, phải có những khoảng lặng sâu lắng thì ta mới cảm nhận đựợc cuộc sống này ý nghĩa.
Tôi nhớ mãi câu nói này của Thầy cho đến tận bây giờ
Bao năm qua rồi, những kỷ niệm giữa Thầy và Tôi cứ ngỡ như làm hôm qua. Tập thơ Thầy tặng tôi vẫn luôn giữ gìn và trân trọng. Mỗi khi buồn và nhớ đến Thày tôi lại đem ra đọc, lại thấm thía những nỗi niềm và sự mất mác của Thầy. Thầy - Người đã đem đến cho tôi sự ấm áp bằng lòng vị tha, tận tụy và hết lòng vì học trò của mình. Cảm ơn Thầy nghìn lần, Người đã đem hết tình yêu, lòng nhân ái cùng tài năng và lòng nhiệt huyết của mình để đào tạo nhiều thế hệ sinh viên.
Nhân ngày lễ Hiến Chương Nhà Giáo Việt Nam 20/11/2012 sắp đến, Tôi muốn nhắc lại kỷ niệm xưa ấy như một món quà kính tặng Thầy. Chúc Thầy mĩm cười nơi chín suối!
Và đây là một trong số các bài thơ hay nhất của Thầy Nguyễn Liêm sáng tác sau những lần hội ngộ cùng bạn bè của Thầy và cùng với sinh viên các lớp Lý – KTCN3, CN5, CN6, Toán 7, KTCN-KTNN8....
BƯỚC TỚI
Tặng các em học sinh Trường Phú Thượng
Em ở đâu?...Hãy đến Trường làng Nam Phổ,
Mái rêu phong thoang thoảng hương cau
Em đi đâu!...anh dắt về bên ghế nhỏ
Để em tìm theo nhịp bước Năm Châu
Đâu chỉ có một con đường Vĩ Dạ,
Quen bốn mùa thêu nắng, dệt mưa thu…
Sẽ dắt em đến miền quanh năm nắng hạ,
Leo lên cao đỉnh núi tuyết hoang vu.
Em hãy thả hồn theo sóng xanh Đa-nuýp
Tưởng chừng nghe kể chuyện “Lẻ nghìn đêm”
Kia, mắt em sao tha thiết dịu hiền,
Khi trở lại thăm “Ao thu” Nguyễn Khuyến.
Dài vô tận, con đường em sẽ đến…
Hết Trường Sơn, lên Hi-Mã-Lạp-Sơn,
Có bao nhiêu bướm lạ lượn hoa thơm
Em cứ chọn ướp trang sách hồng đỏ.
Rồi anh kéo cỗ kim thu về trên bảng nhỏ,
Cửa hồn em đón ánh sáng muôn phương
Biết không em! Đỉnh kiến thức chập chùng,
Em đừng ngợp – Vững bước đều theo thời đại.
Một quả táo rơi, phải đặt nghìn câu hỏi,
Nghìn nẻo đường, đâu dễ kiếm nguyên nhân,
Lịch sử năm châu trải năm – tháng phai mòn
Mà tên tuổi các bậc thầy còn mãi…
Ước vọng đi em! Làm con ngoan trò giỏi,
Thế kỷ này luôn đỡ cánh em bay…
Vũ trụ bao la, Tổ quốc gọi đêm ngày,
Sẽ có những “Các – nô” về thăm Trường Nam Phổ mới.
Anh dừng lại nơi đây, còn em đang bước tới…
Sân trường xưa, em có nhớ chăng Em!
1982 trong dịp hướng dẫn đoàn giáo sinh đi thực tập Sư phạm Trường Phú ThượngHứa Thành