Thơ là trữ tình, là xúc cảm, là một mảnh, một phiến đoạn của cảm xúc. Vậy mà đọc bài thơ Tiễn con của Lê Đào Thu Vũ như đọc một câu chuyện, một nỗi lòng, một lời tâm sự, một trang tự sự về một nỗi nhớ thương con, lo cho con trong ngày tiễn con đi học. Đọc bài thơ mà thấy nhớ con, con còn bé hay đã trưởng thành lớn khôn thì con đi xa là nhớ. Nhớ tiếng, nhớ hình, nhớ mùi thơm, nhớ tiếng chân con, nhớ lời chuyện trò ríu rít, nhớ quá, nỗi lòng cứ trăn trở, cứ giãi bày, cứ tự sự; là thơ, là văn, là tiếng lòng, là lời tâm sự, là NHỚ CON!
Mỗi ngày
đến với em
anh vẫn tươi như thời trai trẻ
Mỗi ngày
đối với anh
khi ồn ào
khi lặng lẽ...
Nhưng đời luôn mạnh mẽ tình yêu
Vẫn mái trường xưa mỗi sáng, mỗi chiều
Anh vẫn đi trên con đường thân thuộc
Bóng cây, sân trường đã đi vào ký ức
Lớp học, giảng đường quá đỗi thân quen
SÂN
Chợ Trời thật giả đâu chân lý...
(Tố Hữu)
Chân đồi khoét xuống đau lòng đất,
Đào mãi quanh năm cát sạn vơi.
Sông rộng hẹp dần sầu bến bãi,
Sân chi ai đó cái _ Sân Trời.
1. Ngày 9-1-1950, ở Sài Gòn nổ ra một cuộc biểu tình lớn của hàng ngàn học sinh kéo đến dinh của thủ tướng bù nhìn Trần Văn Hữu, đòi phải thả ngay các học sinh, sinh viên bị bắt. Trần Văn Ơn (sinh năm 1931) là một thành viên trong Ban lãnh đạo sinh viên, học sinh trong cuộc đấu tranh này. Và khi bọn giặc nổ súng vào đoàn biểu tình. Nhiều em học sinh ngã gục trước những làn đạn khủng bố.
1. Chuẩn bị tốt tinh thần khi không còn là sinh viên
- Hoàn toàn độc lập
- Môi trường khác
- Con người khác
- Tổ chức khác
- Ít người để chia sẻ
- Chấp nhận khó khăn
- Nỗ lực nhiều hơn
- Không nản chí
Dạy học bao phen mãi luận bàn,
Nghĩ suy chiêm nghiệm có cao sang?
Bài Văn bài Sử cô rèn luyện,
Tập Toán tập Sinh thầy bảo ban.
Nhờ vậy học hành nhiều cậu giỏi,
Bởi nên tu dưỡng lắm trò ngoan.
Mùa này khai giảng nghề cao quý,
Tiếng trống thu về nghe xốn xang.Gốc cây thầy trồng trước ngõ
Mẹ bảo rằng thuở đó mẹ vừa yêu
Mẹ bảo rằng thuở mẹ mới làm dâu
Gốc cây ấy bây giờ như dáng mẹ
Lá tươi tốt um tùm quanh cội rễ
Quả uốn cong những cành nhánh gầy còm
Con lớn thêm là mẹ cứ già thêm
Là mẹ cứ cao dần cái tuổi
Ai chẳng có một thời con gái
Cái thời nhiều biến động bởi tình yêu ...
“ÁO LỤA GIÓ THU BAY” TRONG BÀI THƠ “THEO EM TỰU TRƯỜNG”
CỦA NHÀ THƠ NGUYỄN SĨ ĐẠI
THEO EM TỰU TRƯỜNG
Em lên lớp buổi đầu tiên
Có bâng khuâng trước ánh nhìn trẻ thơ?
Bảng đen, phấn trắng ngày xưa
Chỗ ngồi cô giáo, bây giờ của em...
“Mở cửa trời se lạnh / Biết mùa thu đã về”. Thu về với sắc vàng của lá, sắc xanh của trời, với mối giao duyên giữa đất trời sâu thẳm, lòng thi nhân chợt thấy bồi hồi một nỗi nhớ, vấn vương với kỷ niệm rồi viết nên những vần thơ ngọt ngào trong lãng mạn đắm say.
LỜI CỦA THẦY
Rồi các em một ngày sẽ lớn
Sẽ bay xa đến tận cùng trời
Có bao giờ nhớ lại các em ơi
Mái trường xưa một thời em đã sống
Nơi đã đưa em lên tầm cao ước vọng
Vị ngọt đầu đời bóng mát ca dao
Thuở học về cái nắng xôn xao
Lòng thơm nguyên như mùi mực mới
Dẫu biết rằng những tháng ngày sắp tới
Thầy trò mình cũng có lúc chia xa...
Bài thơ ấy anh viết tặng cho em
Cho một mùa hè cuối cùng nóng bỏng
Giữa một mùa thi
dày thêm bụi phấn trắng…
Thầy giảng đến cận giờ, lo lắng với thương yêu
Bài thơ cho em không có áng mây chiều
Trôi ngang cửa hay nhành bằng lăng tím
Không có mộng mơ,
cánh phượng hồng bịn rịn
Trên sân trường bỏng nắng chênh vênh
Bài thơ cho em chỉ có chúng ta đối diện với chính mình
Giữa mùa thi giọt mồ hôi rơi nhoè con chữ
Có cánh đồng quê hương dáng mẹ gầy lam lũ
Dáng cha cuối con đường,
chạng vạng bóng hoàng hôn